(Báo Quảng Ngãi)- Không ai quên được những người lính - những người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân, mồ hôi công sức và cả máu đào – cho nền độc lập dân tộc, cho cuộc sống thanh bình hạnh phúc của nhân dân.
TIN LIÊN QUAN |
---|
Thế nhưng, ta không thể nào quên những người lính, ta lại càng không thể nào quên những người vợ lính – những người đã gắn bó một đời với số phận của những người lính, lo nỗi lo của người lính, buồn vui với buồn vui của người lính suốt cả cuộc đời.
Những người vợ lính còn rất trẻ, tươi như hoa, đẹp như hoa. Hoa thì nở có kỳ có vụ nhưng nụ cười của họ thì bốn mùa tươi thắm.
Những người vợ lính đang kỳ xuân sắc. Họ có quyền được yêu chiều, ve vuốt, nũng nịu, giận hờn trong tình yêu. Họ có quyền làm đàn bà, làm mẹ. Ấy thế mà bao nhiêu người đã không được thực hiện cái quyền ấy. Vâng, chiến tranh - chiến tranh đã cướp đi của họ cái quyền tối thiểu thiêng liêng ấy.
Thời gian chờ chồng cứ đằng đẵng trôi đi. Mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày là ba trăm sáu mươi lăm cực nhọc. Bao nhiêu công việc nặng nhẹ đều đổ dồn lên đôi vai yếu ớt của họ. Không ai gánh đỡ, không ai sẻ chia (bởi thời ấy đàn ông trai tráng hầu hết đã ra trận). Họ phải hoàn thành trọn vẹn công việc của những nàng dâu hiếu thảo trong gia đình đến việc đồng áng, việc chống hạn, chống lụt bão, đến việc làng việc xã, đến việc chống lại các loại bom phá, bom bi, rốc két, chống trả lũ giặc trời…
Những cánh đồng năm tấn, bảy tấn, những nhà máy, công trường, nông trường, hầm mỏ… làm việc bằng hai, bằng ba, những ngôi trường vừa là trận địa văn hoá vừa là trận địa chiến đấu, những dòng sông chở nặng phù sa, những đoàn thuyền lấp lánh mắt chài mắt lưới, những đồng muối trắng tinh muối mặn và mồ hôi mặn, những mùa hoa chiến công từ hậu phương lớn anh hùng mà bàn tay, đôi vai, tấm lòng và tâm huyết của những người vợ lính tạo nên – cùng với tiếng súng và sự hy sinh quên mình của những người lính ngoài mặt trận đã làm nên chiến thắng của dân tộc, đã làm nên độc lập tự do.
Chiều chiều, khi hoàng hôn tím sẫm ở phía chân trời, những người vợ lính sống trong tâm trạng khắc khoải lo âu và cồn cào thương nhớ. Và đêm, khi màn đêm buông xuống, họ âm thầm chịu đựng nỗi cô đơn. Tuổi xuân của họ cứ tàn phai, sức lực của họ cứ cạn kiệt dần theo năm tháng… Chiến tranh đã đi qua đời họ, đã tàn phá tuổi xuân của họ.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm đối với lịch sử chỉ là phút chốc, nhưng đối với một đời người thì quả thật là dài kinh khủng. Chịu đựng và đợi chờ hàng trăm đêm, hàng nghìn đêm, hàng vạn đêm… quả thật là một sức mạnh phi thường!
Ý chí của họ thật kiên cường!
Những người vợ lính! Không ai phong họ là anh hùng! Nhưng quả thật, họ xứng đáng là anh hùng và được tặng thưởng những huân chương cao nhất.
PHẠM MINH GIANG