(Báo Quảng Ngãi)- Từng câu thơ của Nguyễn Mậu Chiến thấm đẫm tình yêu tha thiết với thôn xóm, làng mạc nơi quê nhà, thấm đẫm tình yêu thương đối với người dân Tú Sơn, người dân Mộ Đức… ngày đêm dầu dãi nắng mưa, làm nên mùa vàng trĩu hạt. Người đọc nhận ra trong những câu thơ Nguyễn Mậu Chiến có tiếng nói tâm tình, chia sẻ như dòng sông Thoa vẫn êm đềm xuôi về biển cả, tắm mát những cánh đồng xanh ngát.
|
Nhà thơ với biệt danh “gã nhà quê”
Nguyễn Mậu Chiến còn có biệt danh là nhà thơ “gã nhà quê”. Trong một bài tự bạch, Nguyễn Mậu Chiến cho rằng: “Chính tôi là gã nhà quê/ Một thời chân đất, nón mê đội đầu/ Tuổi thơ tắm suối chăn trâu/ Bắt chim se sẻ ngọn cau vườn nhà". Gã nhà quê ấy sống với những kỷ niệm thời ở trần, quần đùi, màu da khét nắng cùng lũ bạn cắm câu, thả lưới, quơ rơm nướng củ lang để khói bay cay xè đôi mắt, để nước mắt rơi nghe tiếng quê tha thiết gọi về.
Nguyễn Mậu Chiến còn là người đa năng và đa tài. Anh làm thơ, viết kịch, viết báo, đạo diễn sân khấu, viết lời mới cho các làn điệu bài chòi... Lĩnh vực nào anh cũng thành công và để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bạn bè, công chúng.
Tập thơ “Vọng quê”- NXB Văn học, 2019. ẢNH: HUỲNH THẾ |
Nhà thơ Nguyễn Mậu Chiến sinh ra, lớn lên và gắn cả cuộc đời mình với mảnh đất Tú Sơn, một làng quê văn vật của huyện Mộ Đức. Anh làm thơ lặng thầm như trải lòng mình qua từng con chữ. Thơ anh như hạt lúa, củ khoai lớn lên dâng trọn cho đời qua cái cảm, cái nghĩ chân chất của người nông dân một nắng hai sương trên đồng, dưới bãi. Thơ như vận vào người anh, cứ hồn nhiên như nói lên, hát lên giữa đất trời cao rộng mà nghe thấm đẫm một nỗi niềm yêu thương gia đình, bè bạn. "Gã nhà quê" tâm sự: “Hầu hết những bài thơ tôi viết là đều viết về quê hương, mà trực tiếp là đồng đất Tú Sơn, rộng hơn nữa là viết về quê hương Mộ Đức, viết về Quảng Ngãi, là mảnh đất mà đã nuôi tôi từ nhỏ, đến khi trưởng thành và cho đến khi tôi về hưu. Đây cũng là nơi mà rất nhiều kỷ niệm từ thuở ấu thơ cho đến bây giờ gần 70 tuổi, tôi chỉ quanh quẩn sống ở quê...”.
Nhà thơ Nguyễn Tấn Hải, một người bạn thơ thân thiết với Nguyễn Mậu Chiến, cảm nhận: "Thơ Nguyễn Mậu Chiến như cánh đồng xanh bát ngát, ở nơi đó có bà mẹ lưng còng... những vần thơ rất thiết tha chân thật, rất là quê, lời quê ngọt ngào, sâu lắng. Anh chọn thơ lục bát là để dễ chuyển tải với tất cả anh em, tức là anh khỏi phải đầu tư suy nghĩ, nhưng ngôn từ nhẹ nhàng, đằm thắm, ngọt ngào mà lắng sâu...".
Ngọt ngào, lắng sâu
Nhắc đến Nguyễn Mậu Chiến, người yêu thơ nhớ đến và thuộc nằm lòng những câu thơ lục bát của anh. Thơ lục bát của Nguyễn Mậu Chiến ngọt ngào như ca dao. Chất quê cứ lặn vào từng câu, từng chữ; nhạc điệu cứ ẩn hiện làm nên những khúc ru tròn vẹn tuổi thơ bên vành nôi hoài niệm; những câu thơ cứ khẽ khàng thấm vào hồn ta những niềm thương, nỗi nhớ:“Thế là ta tự ru ta, cũng da diết lắm ơi à à ơi...". Nguyễn Mậu Chiến cho rằng, chính mảnh đất Tú Sơn, Mộ Đức đã nuôi anh, cho anh rất nhiều, khi lớn lên anh có tuổi, lại muốn quay về, quay về với đồng ruộng bờ tre nơi đã sinh ra anh.
Những người xa quê tìm thấy ở thơ Nguyễn Mậu Chiến một kỷ niệm về thuở xa xưa, một bến nước, con đò, ruộng lúa, nương dâu... và nhắc với nhau rằng, đừng vội quên quê hương bản quán.
Người đang sống ở quê nhà thấy dòng sông Thoa bấy nay âm thầm xuôi về biển, mà sao nay cứ quyến luyến vấn vương, ngọn núi Giàng phía xa xa bỗng trở nên lung linh, huyền ảo hơn trong ánh nắng chiều.
HUỲNH THẾ