Thanh Thảo
(Baoquangngai.vn)- Nhìn hàng thủ Việt Nam chơi phòng ngự rất thích mắt. Kiên quyết nhưng mềm mại, tranh chấp rồi phối hợp ban ngắn, để thỉnh thoảng tung những đường chuyền dài đặt bóng lên phía trên cho tiền đạo, lối chơi ấy có thể gọi là “Khởi lên từ hàng thủ”.
TIN LIÊN QUAN |
---|
Và 2 trong số 3 bàn thắng của tuyển Việt Nam đến từ hai trung vệ: Duy Mạnh và Quế Ngọc Hải. Tiền vệ con thoi Đỗ Hùng Dũng chơi xuất sắc ở trận này, chỉ tiếc anh lại phải lãnh trách nhiệm sút phạt đền vào cuối trận. Nhiệm vụ này nên để cho đội trưởng Quế Ngọc Hải đảm nhiệm, thì khả năng chung cuộc sẽ là 4-1 nghiêng về Việt Nam.
Bây giờ, bóng đá hiện đại đã nhận ra vai trò của hàng thủ không chỉ là chống bóng bổng, chống pressing tầm cao, hay lăn mình cản phá những quả sút bất ngờ của tiền đạo đối phương, mà còn là nơi khởi phát cho những bàn thắng. Ông Park Hang-seo đã xây dựng lối chơi cho tuyển Việt Nam bắt đầu từ hàng thủ cộng với tiền vệ mỏ neo. Đó là lối chơi thiên về sự chắc chắn, bình tĩnh, và tập trung.
Niềm vui của Duy Mạnh... |
...và các đồng đội. |
Bàn thua duy nhất của tuyển Việt Nam chỉ đến từ một khoảnh khắc mất tập trung của hàng thủ, và sự hết mình của tiền vệ cánh đội chủ nhà. Nhưng Indonesia có được bàn thắng trong một tình huống xuất sắc khá hiếm hoi, họ không thể duy trì một lối chơi gắn kết trong suốt trận đấu.
Những ngôi sao của họ hoặc đã cao tuổi, hoặc đang xuống sức, nên dù họ có ít nhất ba cầu thủ chơi tốt về kỹ thuật và độ lắt léo, nhưng lại thiếu sự ăn ý để tạo những tình huống gây nguy hiểm cho đội khách.
Có thể coi đây là trận đấu dễ dàng nhất trong số 3 trận vừa qua của tuyển Việt Nam. Lối chơi máu lửa truyền thống của Indo không còn nữa, thay vào đó là những sai lầm khá ấu trĩ của hàng hậu vệ, đòn thế tấn công của tiền đạo đơn điệu, còn tiền vệ thì chơi mờ nhạt.
Trong số cầu thủ vào thay người, thì Văn Thanh gây ngạc nhiên nhiều nhất bởi tốc độ và khả năng xuyên phá của anh, khi Thanh chơi như một tiền đạo ảo. Còn Đỗ Hùng Dũng, đó là một tiền vệ công không thể thay thế.
Văn Hậu đã làm rất tốt nhiệm vụ ngăn chặn và lên bóng dọc cánh của mình, tôi nghĩ, Văn Hậu đã ghi được điểm trong mắt HLV đội CLB Hà Lan của mình, và sắp tới, khả năng anh được chính thức vào sân là có thật.
Chỉ hơi ngại ở một vài khoảnh khắc lập bập của Văn Lâm, nhưng anh được cả hàng phòng ngự hỗ trợ tốt, nên vẫn chưa mắc sai lầm dẫn tới bàn thua.
Đội tuyển Việt Nam với lối chơi gắn kết mềm mại của mình, càng đá càng gây được sự yên tâm với người hâm mộ. Cái cảm giác yên tâm ấy của người hâm mộ chính là sự hơn hẳn của đội tuyển Việt Nam thời Park Hang-seo. Ngày trước, chúng ta luôn phấp phỏng trong mỗi trận đấu của đội tuyển quốc gia, dù thắng hay thua.
Tôi nghĩ, cảm giác yên tâm ấy đến từ lối chơi thực tế và đầy trách nhiệm của đội tuyển, của mỗi cầu thủ trong đội tuyển. Người hâm mộ đã hoàn toàn tin những cầu thủ của mình là những nhân cách tốt, những chàng trai trung thực, và họ chơi bóng không chỉ với trách nhiệm mà còn với niềm vui. Chính niềm vui ấy tự trong lòng mỗi cầu thủ tạo nên niềm hứng khởi cho cả đội bóng.
Sự gắn kết hôm nay đến từ tình cảm, tình anh em, tình đồng đội. Đó mới là căn cốt cho một đội bóng có thể tiến xa, tiến vững chắc. Và, may mắn thay, chúng ta có một HLV không chỉ rèn cầu thủ, mà còn rèn người, rèn nhân cách và sự tận tụy phục vụ. Huấn luyện viên đã trở thành một tấm gương cho cầu thủ. Một tấm gương gần gũi, có thể học tập được, noi theo được.
Một đội tuyển sẽ luôn tiếp nhận những cầu thủ mới. Nhưng cầu thủ mới khi lên tuyển đã có thể hòa nhập ngay với đội tuyển, chính là nhờ họ cảm nhận đó là một tập thể của họ. Hoàn toàn không có hành xử kiểu “ngôi sao” trong đội tuyển quốc gia hôm nay. Dù đội tuyển luôn trình làng được những cá nhân nổi bật.
Khi hai trung vệ cùng ghi bàn trong một trận đấu, thì quả thật, lối chơi của tuyển Việt Nam đã đạt tới độ khó lường./.