(Báo Quảng Ngãi)- Gọi điện về nhà là cách tôi chọn để hâm nóng yêu thương, khi những bận bịu đời thường cuốn tôi xa vòng tay cha mẹ...
Tôi giữ thói quen thường xuyên gọi điện về nhà đã gần hai mươi năm, kể từ khi tôi xuống thành phố học. Điện thoại di động khi ấy còn chưa phổ biến. Những cô cậu sinh viên nhà nghèo tối nào cũng xếp hàng dưới bốt điện thoại công cộng. Nhà mình cũng chưa có điện thoại bàn nên phải gọi nhờ hàng xóm. Nhiều khi bố mẹ phải đội mưa gió đi cả quãng đường dài để nghe cuộc gọi của con.
Mà đầu dây bên này vừa gọi vừa nơm nớp lo thẻ hết tiền. Tôi vội vàng hỏi thăm sức khỏe người thân, thông báo tiền học phí tăng, khoe nhanh suất học bổng mà mình vừa nhận được. Lần nào cúp máy cũng rưng rưng, cả đêm tôi nằm trằn trọc không sao ngủ được. Thương giọng mẹ khàn, lưng bố đau. Thương đến cả cơn gió rét rít bên tai và củi lửa ngày mưa khói ướt mắt người. Con gọi điện về nhà như là cách kết nối thương yêu, để an ủi lòng mình mỗi khi thấy cô đơn, bế tắc. Chỉ cần được nghe giọng nói của bố mẹ là tôi thấy lòng mình dịu lại, đủ bình yên sau những bão dông...
Ảnh minh họa. |
Những ngày mới đi lấy chồng, tôi gọi điện về nhà lần nào cũng cảm thấy mẹ hình như vừa mới khóc. Hỏi mẹ đang làm gì thì mẹ bảo: “Mẹ không làm gì hết, chỉ nằm chơi một mình thôi”. Tôi mường tượng ra cảnh mỗi trưa, mỗi tối sau khi đã xong hết mọi việc mẹ thường mở cửa trốn trong phòng con gái. Mẹ nằm trên chiếc giường quen thuộc, sắp xếp lại kỷ vật tuổi học trò của con gái, lau sạch những lớp bụi bám trên cửa sổ và giá sách. Hình ảnh mẹ nằm chơi một mình ám ảnh tôi về sự cô độc của tuổi già. Con cháu đã lớn khôn, rời xa vòng tay bố mẹ. Tuổi già thường rất dễ tủi thân, làm sao tránh khỏi cảm giác mình bị bỏ rơi. Tôi không biết phải làm sao ngoài việc gọi điện về nhà mỗi ngày. Đôi khi chỉ để hỏi hôm nay nhà mình ăn cơm với món gì? Tối nay có ai đến chơi không? Bây giờ tiền công thuê cấy có tăng lên không mẹ?... Chẳng có chuyện gì thật sự quan trọng nhưng vẫn đủ để mẹ con thủ thỉ với nhau đến cả tiếng đồng hồ, hết chuyện trong nhà thì hỏi han chuyện xóm làng.
Tôi đi xa cả vài trăm cây số, nhưng vẫn biết quê hương đổi mới từng ngày. Dự án nước sạch sắp sửa chạy qua, nhưng phí lắp đặt đường ống ban đầu cao quá nên không mấy ai dùng. Các con đường liên thôn đầu năm sẽ được sửa sang lại bằng cách xã cho kinh phí, còn mỗi hộ gia đình phải đóng góp nhân công. Chuyện đang hào hứng thì bỗng nhiên ngậm ngùi. Mẹ kể chuyện bà Cả đầu làng ở một mình, ốm nằm mấy ngày không ai biết. Con cái thì ở xa, đã có người điện báo mà mãi chưa thấy đứa nào về. Nếu không có hàng xóm thì đến bát cháo nóng cũng không ai nấu, thuốc thang không ai mua. Kể đến đó giọng mẹ chợt ngậm ngùi còn lòng con cũng se sắt lại.
Với tôi, sau một ngày làm việc vất vả không gì hạnh phúc hơn việc dành thời gian gọi điện về nhà. Thân thuộc như có thể ngửi thấy cả mẻ kẹo lạc mẹ vừa mới làm xong. Mùi của nồi cá kho tương, canh hến nấu chua vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút. Có hôm cố tình bật loa ngoài để mẹ có thể nghe thấy tiếng đập dập hành tỏi, tiếng bát đũa, nồi niêu xôn xao chuẩn bị cho bữa tối. Để mẹ thấy gần gũi như con đang có mặt ở nhà chạy lăng xăng trong căn bếp nhỏ, chực chờ để thưởng thức món ăn vừa chín tới, xuýt xoa vì nóng, vì cay... Gọi điện về nhà là cách tôi chọn để hâm nóng yêu thương, khi những bận bịu đời thường cuốn tôi xa vòng tay cha mẹ...
HUYỀN TRANG
TIN, BÀI LIÊN QUAN: