(QNĐT)- Một công trình độc đáo thuộc dạng nhất Đông Nam Á có chiều dài gần 200 km chạy dài qua 8 huyện của Quảng Ngãi và 2 huyện Hoài Nhơn và An Lão của tỉnh Bình Định vừa được công bố, đó là Trường Lũy Quảng Ngãi-Bình Định. Công trình độc nhất vô nhị nầy theo chính sử được xây vào khoảng đầu thế kỷ 19 dưới thời vua Gia Long - Nguyễn Ánh, tuy nhiên qua các tài liệu khảo cổ học mới nhất nó được hình thành từ nửa cuối thế kỷ 17.
TIN LIÊN QUAN |
---|
Năm 2005 các nhà nghiên cứu thuộc Trường Viễn Đông Bác Cổ và Viện Khảo cổ học đã phát hiện và chính thức bắt tay vào khai quật, nghiên cứu Trường Lũy này. Sau 5 năm miệt mài nghiên cứu, mãi đến tháng 4/2010 này các nhà khảo cổ mới chính thức công bố kết quả nghiên cứu của mình. Và thật thú vị khi các nhà khảo cổ cho rằng đây không chỉ là công trình được xây nên với mục đích phòng vệ, mang yếu tố quân sự, mà còn là con đường giao thương giữa miền xuôi và miền ngược, giữa vùng núi - đồng bằng và miền biển.
Công trình độc đáo Trường Lũy. |
Theo tiến sĩ Nguyễn Tiến Đông-Viện Khảo cổ học Việt Nam, Trường Lũy Quảng Ngãi là một công trình kiến khúc lớn, đa dạng và khá đặc biệt. Nằm dọc tỉnh Quảng Ngãi theo dãy Trường Sơn chạy dài đến 200km, qua nhiều địa hình khác nhau, nên việc xây dựng nó cũng rất đa dạng.
Nhiều phần của Trường Lũy được làm bằng đá, nhiều phần khác được làm bằng đất và có những đoạn làm bằng đất lẫn đá. Kỹ thuật xếp đá đặc biệt được sử dụng cũng khác nhau từ đoạn lũy này sang đoạn lũy khác. Sự đa dạng này xuất phát từ việc sử dụng các nguyên liệu tại chỗ trong cấu trúc của lũy, phần vì kỹ thuật xây dựng của những người xây lũy (người H’re bản địa, người Việt và binh lính). Một phần nữa là Trường Lũy được đắp thêm, được sửa sang trong suốt thời kỳ nó đóng vai trò của một công trình quân sự.
Với kỹ thuật xếp đá khéo léo của người xưa, khiến cho Trường Lũy có độ bền cao, không bị sạt lở, trôi trượt, dù đã hàng trăm năm qua đi. Ở nhiều nơi, lũy cao tới 4m, chân lũy rộng 6m, mặt trên rộng 2,5m. Nếu nói người Trung Quốc tự hào có Vạn Lý Trường Thành thì giờ đây ta cũng có thể tự hào về Trường Lũy Quảng Ngãi-Bình Định, mặc dù hai công trình này lại khác nhau cơ bản cả về ý tưởng kiến trúc lẫn chức năng.
Với kỹ thuật xếp đá khéo léo của người xưa, khiến cho Trường Lũy có độ bền cao, không bị sạt lở, trôi trượt, dù đã hàng trăm năm qua đi. Ở nhiều nơi, lũy cao tới 4m, chân lũy rộng 6m, mặt trên rộng 2,5m. Nếu nói người Trung Quốc tự hào có Vạn Lý Trường Thành thì giờ đây ta cũng có thể tự hào về Trường Lũy Quảng Ngãi-Bình Định, mặc dù hai công trình này lại khác nhau cơ bản cả về ý tưởng kiến trúc lẫn chức năng.
![]() |
Các nhà khảo cổ đang khai quật Trường Lũy |
Một đặc điểm khá đặc biệt nữa là trong quá trình khai quật và khảo sát, các nhà nghiên cứu đã tìm được nhiều công trình liên quan, đó là dấu tích của hơn 50 bảo (đồn binh) dọc theo lũy. Chúng được xây dựng bằng đá và đất. một số còn khá nguyên vẹn. Đa số các bảo đóng ở những vị trí quan trọng, nơi có các dòng sông lớn chảy qua như Thiên Xuân - Hành Tín Đông - bảo ở đây có quy mô lớn, xây bằng đá rất kiên cố, nằm tách biệt khỏi lũy, nó đóng vai trò là một cứ điểm lớn bao quát cả Hành Tín Đông và Hành Tín Tây.
Trong quá trình khai quật, các nhà nghiên cứu đã tìm thấy dấu tích một con đường cổ chạy theo lũy. Đây là một phần của con đường Thiên Lý nối kinh đô Thăng Long với các tỉnh phía Nam. Sự phát hiện mới này đã chỉ ra rằng, lũy không phải là công trình của người Việt xây dựng. Nguồn gốc của việc tạo ra một ranh giới được sự đồng ý của cả hai bên (người Việt và H’re). Với việc sử dụng đáng kể kỹ thuật xếp đá của người Hre đã chứng minh điều này. Hai dân tộc Việt và H’re đã cùng tham gia vào xây dựng lũy. Quá trình trao đổi kỹ thuật này là điểm đặc biệt nhất của di tích Trường Lũy.
Trên thực tế, vết tích đường Thiên Lý hiện vẫn còn ở Phổ Châu huyện Đức Phổ; Ba Động, Ba Thành, Ba Khâm huyện Ba Tơ và Nghĩa Thắng huyện Tư Nghĩa. Điều này không loại trừ khả năng, đường Thiên Lý được xây là để bảo vệ con đường huyết mạch Bắc-Nam, đảm bảo cho việc đi lại, giao thương trên toàn lãnh thổ, bởi nếu con đường này bị chia cắt, an ninh quốc gia sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Những gốm sứ với đa dạng nguồn gốc được phát hiện khi khai quật Trường Lũy |
Trong quá trình khai quật các nhà khảo cổ cũng đã phát hiện nhiều đồ gốm có niên đại sớm nhất là nửa sau thế kỷ XVII, gốm ở đây có nguồn gốc đa dạng từ Trung Quốc, Hồng Kông, miền Bắc Việt Nam và cả gốm bản địa miền Trung Việt Nam. Điều này chứng tỏ, đã có sự buôn bán, trao đổi qua lũy vào khoảng nửa đầu thế kỷ XVII đến nửa sau thế kỷ XVIII...
Tất cả dấu tích này đã đưa đến một nhận định chung, Trường Lũy không phải chỉ xây dựng từ thế kỷ XIX mà được xây dựng khá sớm từ thế kỷ XVII. Những phát hiện ở Trường Lũy tập trung vào những mối quan hệ giữa các nền văn minh Đông Nam Á, đặc biệt là mối quan hệ giữa các dân tộc khác và có lẻ thời gian nữa, các nhà khoa học, các nhà khảo cổ sẽ dần tìm ra.
Có thể nói, Trường Lũy Quảng Ngãi-Bình Định là một công trình có giá trị văn hóa đặc biệt. là công sức của người lao động và mối quan hệ giữa các vùng miền, dân tộc... Nó gắn liền với câu chuyện lịch sữ khá độc đáo. Vì vậy, đây cần được xem là công trình không chỉ của người Quảng Ngãi hay Bình Định là di sản của Quốc gia, của nhân loại. Hiện công trình này đang bị đe dọa bởi các hoạt động nông nghiệp và khai thác nguyên liệu đá, bởi nhiều người vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa hết sức đặc biệt của nó. Vì vậy hơn bao giờ hết, các cấp các ngành cần phải có phương án bảo vệ đồng thời sớm công nhận đây là tài sản quốc gia.
Có thể nói, Trường Lũy Quảng Ngãi-Bình Định là một công trình có giá trị văn hóa đặc biệt. là công sức của người lao động và mối quan hệ giữa các vùng miền, dân tộc... Nó gắn liền với câu chuyện lịch sữ khá độc đáo. Vì vậy, đây cần được xem là công trình không chỉ của người Quảng Ngãi hay Bình Định là di sản của Quốc gia, của nhân loại. Hiện công trình này đang bị đe dọa bởi các hoạt động nông nghiệp và khai thác nguyên liệu đá, bởi nhiều người vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa hết sức đặc biệt của nó. Vì vậy hơn bao giờ hết, các cấp các ngành cần phải có phương án bảo vệ đồng thời sớm công nhận đây là tài sản quốc gia.
Bài, ảnh: M.Toàn