Khẽ chạm mùa đông

08:10, 28/10/2017
.

(Báo Quảng Ngãi)- Những cơn gió bấc đầu mùa tràn về mang theo cái lành lạnh phả trong từng ngọn gió. Cái mơn man của những ngày cuối mùa thu làm cho con người ta có chút bâng khuâng, xao xuyến. Mùa thu sắp sửa đi qua nhường chỗ cho mùa đông lại đến. Hương hoa sữa không còn nồng nàn như ngày mới chớm nở. Mùi hương ấy nhạt dần theo từng ngày, bay theo những vạt nắng yếu ớt từng chiều về.

Rồi một buổi sáng thức dậy, bàn tay quờ quạng khẽ chạm vào mùa đông. Cái lạnh đầu mùa thường không phải là cái lạnh giá nhất trong năm. Thế nhưng, cái lạnh ấy bao giờ cũng tái tê và buốt giá. Tôi co ro trong chiếc chăn cũ không muốn trở giấc, dù biết ngoài kia mặt trời ẩn trong làn mây xám đã lên cao.

Ảnh Internet
Ảnh Internet


Dường như mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm. Ngoài sân những ngọn cỏ đang run rẩy. Những cánh hoa nở muộn của mùa thu cũng đang bẽn lẽn dốc cạn hết những gì còn lại để tiễn mùa cũ đi và đón một mùa mới. Mỗi mùa đều có những loài hoa đặc trưng của mùa đó. Thế nhưng, trong tôi những loài hoa nở vào mùa đông bao giờ cũng là những loài hoa đẹp và có sức sống mạnh mẽ đến lạ thường. Tôi thích những loài hoa dại mọc ven đường, loài hoa mà có khi người ta chưa biết tên, thế nhưng nó vẫn lặng lẽ dâng hương sắc cho đời.

Mùa đông rong hoang trên những miền nhớ, khẽ chạm vào nỗi ưu tư khi ta vô tình lạc bước đến những góc thân quen. Đó là nơi một thời nuôi nấng những giấc mơ màu hồng, những khát vọng cháy bỏng của tình yêu và tuổi trẻ. Thế nhưng ai đó đã nói rằng: “Cuộc đời không phải lúc nào cũng có hoa hồng mà còn có những chông gai...”. Quả thật điều đó bây giờ tôi mới thấy nó sâu sắc đến vô cùng. Tôi thấy có nhiều người muốn có “Một chiếc vé quay về tuổi thơ” để làm một đứa trẻ suốt ngày được rong chơi thỏa thích, được nũng nịu bên ba mẹ mà không phải bận tâm những chuyện đời. Nếu có một chiếc vé như vậy, thì tôi sẽ là người đầu tiên đăng ký trên hành trình đó.

Mùa đông khe khẽ lật qua từng trang ký ức. Có những ký ức đã hoen màu dĩ vãng mà vẫn tồn tại âm ỉ trong tim như một mặc định. Ta cứ mải mê đi tìm một điều gì đó ngờ nghệch mà không hề quan tâm đến thời gian đang dần lùi xa ta. Để rồi đến một lúc nào đó ngoảnh đầu lại phải nuối tiếc. Trên con đường đời có những chuyến xe mang đi những định mệnh về phía vô tận. Đôi khi ta không biết phải lên chuyến xe nào mới là đích đến cuối cùng, thành ra ta mãi chông chênh, lạc giữa dòng đời như một kẻ tha phương bơ vơ ở nơi xứ lạ.

Tôi nghe mùa đông du dương với bản ballad buồn. Đêm chùng xuống với những nỗi cô đơn, giá lạnh. Ngoài kia mưa rơi rỉ rả. Đêm khép lại lạnh lùng. Và rồi dòng nhật ký lại dày thêm. Trong tâm của mình, tôi ngỡ ngàng thốt lên: “Mùa đông ơi! Mi đến rồi ư!”.

NGUYỄN HOÀI ÂN
 


.