Truyện ngắn: Ngày mới có nắng lên

07:08, 15/08/2017
.

(Báo Quảng Ngãi)- Má sức khỏe yếu do đau ốm thường xuyên, nên mình má không làm nổi đám ruộng. Thế là má đắn đo suy nghĩ, rồi cọc cạch đạp xe lên thị trấn xin đi rửa chén thuê cho nhà hàng ở trên đó. Má để đám ruộng cho người ta làm. Đến mùa, người ta đong lúa cho má.

Kệ! Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm. Ăn ít thì cũng vừa đủ cho mấy miệng ăn trong nhà, má tằn tiện để dành tiền công rửa chén. Thỉnh thoảng, má bán con heo, con gà trong vườn, dành dụm tiền để riêng đến kỳ nộp tiền học cho các con.


***

Thằng Huy giấu tiệt chuyện má nó đi rửa chén thuê với tụi bạn trong lớp. Cả xóm làm nghề nông. Mình má khác với người ta. Huy chỉ cảm thấy kỳ kỳ làm sao. Cái nghề mới nghe tên thôi đã thấy tội nghiệp rồi.


Chiều tối, má về đến nhà. Tụi con ùa ra. Hôm nay, má mang về một bịch đồ ăn. Ống quần bên cao, bên thấp. Có lẽ, vừa xong việc, má vội vàng đi về nên không để ý. Thằng Huy mang vào nhà, xách cái dĩa để trên bàn nhựa. Bịch đồ ăn vừa có thịt gà, vừa có xôi nữa nè má ơi. Má cười hiền, thôi tụi con ăn đi, hôm nay có đoàn khách đông vô gọi nhiều món lắm, nhưng họ ăn không hết.

Chưa đợi má nói xong câu, lũ con đã hồn nhiên hý hoáy ngồi ăn ngon lành. Bấy nhiêu là no bụng rồi, ăn đã miệng luôn. Thịt gà với xôi, chỉ có giỗ mới được ăn, chứ đâu như rau luộc ngày nào cũng ăn.

***

Thằng Huy lên cấp ba, thi đậu vào lớp chọn của trường. Nó cao to, đẹp trai, học giỏi. Điểm cao nhất lớp, nó được bầu làm lớp trưởng. Lớp toàn con nhà giàu, hộ khẩu ở thị trấn. Ba mẹ tụi bạn không buôn bán kinh doanh, thì cũng có công việc bài bản. Tụi bạn đi xe đạp mới toanh, ngồi lên yên xe, nhấn nhẹ bàn đạp đã vù vù chạy đến cổng trường. Còn mấy đứa như thằng Huy, vừa ở xa, vừa phải đi xe đạp cũ. È cổ ra cưỡi dưới cái nắng trưa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Thằng Huy kể với má về tụi bạn trong lớp, má cười bảo:

- Thôi cứ lo học đi con. Xe nào rồi cũng để ngoài sân trường!

- Nhưng xe đạp nhà mình cũ rồi má à!, Huy cự nự.

- Con ráng chút nữa, để má lo. Má trả lời.

Thằng Huy nói chuyện xe đạp vậy thôi chứ vài ngày sau nó quên. Nó chỉ lo ôn thi. Thầy giáo dặn, trưa học xong không cần đạp xe về. Thằng Huy vô nhà thầy nghỉ trưa. Thầy cô nấu cơm cho nó ăn, để có sức buổi chiều học bồi dưỡng. Đến ngày thi, nhà trường thuê chiếc xe bảy chỗ chở các bạn đi. Sáng sớm, má dúi vào tay nó hai chục nghìn đồng, bảo: "Con khát nước thì mua uống". Thằng Huy vâng dạ rồi lo dắt xe đi. Má cũng tất tả đi rửa chén cho người ta.

Thầy giáo xuống lớp. Cả lớp chưa hỏi, nhưng đoán chắc thầy đang vui. Thầy thông báo có tin bất ngờ. Cả lớp lại nhao nhao.

- Lớp mình có ba bạn thi học sinh giỏi tỉnh. Bạn Huy đoạt giải nhất.

Cả lớp vỗ tay rầm rầm. Thằng Huy vui quá, cũng cười hớn hở. Nói vậy chứ, nó ôn thi kỹ lắm, vô phòng thi làm bài trơn tru. Thi xong, dò đáp án, nó biết mình làm đúng, nhưng nó chưa dám khoe với thầy giáo, để chờ có tin chính thức.
Nhà trường thưởng cho những bạn đoạt giải đi tham quan. Hết buổi, xe chở cả đoàn đến nhà hàng ăn tối. Thằng bạn ngồi bên khều tay Huy chỉ ra phía sau. Huy nhìn theo hướng tay của bạn. Thằng bạn nói to:

- Má thằng Huy làm rửa chén ở đây nè.
Mọi ánh mắt trong bàn đổ dồn về phía thằng Huy. Thằng Huy mắc cỡ với tụi bạn, ngồi xuống im lìm. Huy nghĩ thầm trong đầu, sao lại vô đúng cái quán có má rửa chén ở đây?

***
- Má ơi, má đừng đi rửa chén nữa. Con xấu hổ với mấy bạn lắm.

Nghe thằng Huy nói vậy, má buồn buồn. Vậy mà hôm sau, má nghỉ thiệt. Nhưng má nghỉ làm không phải vì lời thằng Huy nói, mà do má bị ốm. Căn bệnh cũ tái phát cộng thêm thời tiết nắng nóng, má đau nhức cả người. Má nhắn tin nhờ chuyển lời đến chủ nhà hàng cho má nghỉ làm vài hôm.

Thằng Huy thấy má nghỉ đi rửa chén, nó mừng rơn trong bụng. Vậy là từ giờ không phải lo mấy đứa bạn thấy má rửa chén thuê nữa. Nó không biết má ốm. Nó sờ tay lên trán má, thấy nóng hổi. Nó cuống quýt lo lắng. Anh chị đi làm hết. Nó tính gọi cho ba, nhưng biết gọi như thế nào. Từ khi ba nó chuyển đi ở chỗ khác, nó nghe người ta nói ba nó có vợ khác. Má tần tảo hy sinh, suốt ngày vất vả làm ăn. Cứ tưởng đến khi con cái lớn rồi thì đỡ cực hơn, ai dè ba thằng Huy bỏ má nó đi mất. Má nó cứ vậy lặng thinh, một mình xoay quần. Cực khổ vầy mà lúc nào má cũng nhất quyết không để thằng Huy làm việc gì, bảo nó tập trung vào học thôi.
Thằng Huy đậu đại học. Ngày tiễn con ra bến xe, má nó lại dúi vào tay thằng Huy ít tiền, dặn dò đủ điều như ngày thằng Huy còn nhỏ.

- Má ơi, má đừng có lo. Con đi học rồi con kiếm thêm việc làm, phụ má nghen.

***
Tan giờ học, thằng Huy bắt xe buýt, tìm chỗ làm thêm. Quán cà phê, cơm trưa văn phòng nhận thằng Huy làm phục vụ. Khách đông, nhân viên lại thiếu, anh chủ quán nhờ thằng Huy bưng bê xong, xuống phụ rửa chén. Sắp đến hạn đóng tiền nhà trọ, thằng Huy đi thẳng xuống nhà bếp. Nó mở vòi, ngồi khoáy nước rửa chén cho lên bọt. Thằng Huy cầm miếng rửa chén, rửa từng cái dĩa. Bất giác, hình ảnh người mẹ ngồi rửa chén thuê ngày nào hiện về. Nó thấy cay cay nơi sống mũi. Nước mắt rưng rưng. Thằng Huy cúi mặt, len lén quệt vào bờ vai. Má từng nói, không có nghề nào là thua với người ta. Miễn mình làm chính đáng thì không có gì hổ thẹn. Nó đã từng lớn lên từ những đồng tiền rửa chén thuê của má. Vậy mà, có lúc nó ngại với bạn bè vì điều này. Không biết giờ này má về nhà chưa, hay còn đi rửa chén cho người ta. Thằng Huy nghĩ trong đầu.

Rồi thằng Huy nhận được học bổng toàn phần. Ngoài tiền học phí, nó còn có thêm khoản tiền nho nhỏ chi tiêu hằng ngày. "Con tiêu không hết đâu má, con gửi về má mua thêm đồ ăn nghen". Tiếng nó thủ thỉ với má qua điện thoại. Bên kia đầu dây, má ngập ngừng. Má vui quá, mà sao cứ thấy nghẹn ngào không thốt nên lời. Má tính dặn nó để dành dụm, chứ ở nhà má ăn có bao nhiêu. Vậy mà, thằng Huy một hai không chịu.

Má thấy ấm trong lòng. Thì ra, ngày mới có nắng lên rồi...

Truyện ngắn: Bảo Hòa
 


.