Hà Quảng và những cơn mưa

09:12, 07/12/2015
.

Ảnh: H.ng.Phương
Ảnh: H.ng.Phương

(Báo Quảng Ngãi)- Tôi biết Hà Quảng khá muộn màng, có thể nói là rất muộn, khi anh đã chớm bạc gần hết mái đầu và sở hữu trong tay dăm ba tập thơ in riêng. Cái dáng người đạo mạo gần như khắc khổ ấy lúc gặp gỡ ban đầu làm cho tôi và không ít người ngán ngại. Thế nhưng khi đọc Mưa hoang, tập thơ thứ 3 của Hà Quảng, tôi mới vỡ ra rằng bên trong cái dáng người khắc khổ ấy chứa nhiều lắm sự rung động nội tâm dữ dội.

Tôi thích đọc ngược thơ. Có lẽ vì tôi muốn đi ngược chiều với tác giả để tìm thấy cái thông điệp ẩn mình trong câu chữ. Và với Mưa hoang cũng vậy, tôi đã đọc ngược tập thơ từ bài cuối về trước.

Với “Chiều mùng ba Tết”, Hà Quảng đã để lại trong tôi cái ấn tượng đầu tiên của cái ấm áp đầu xuân khi các em về thăm thầy cũ. Tiếng cười giòn tan chiều đầu năm tưởng chừng ngọt như kẹo gương ấy được pha thêm chút hương vị của đất trời:

Giọt mưa xuân rơi rơi
Trên thềm xưa lối cũ
Giọt mưa xuân ấp ủ
Giấc mơ nào cho em…” 
 
      
Theo kinh nghiệm của các cụ lão nông thì cơn mưa đầu tiên vào những ngày đón chào năm mới là cơn mưa lành, cơn mưa báo hiệu một năm đầy an vui và sung túc. Phải chăng Hà Quảng cũng muốn vậy và gửi vào chiều mùng ba Tết một cơn mưa như thế?

Hà Quảng và những cơn mưa đã dẫn dắt ký ức đi từ miền xa hút với những rung động nội tâm đầy ắp nỗi niềm: “Một chiều mưa bên kia sông Vệ/ Anh lặng thầm theo ký ức thời gian…”, để rồi Hà Quảng nhớ một thời “...Em của ngày thưở còn đi học/ Chiều tan trường trời đổ cơn mưa” và “Em xa xôi hiện về nơi bến vắng/ Mưa nhòa từng giọt mưa rơi” (Tiếng mưa rơi)

Thú thật là tôi cũng đã từng ngồi nhìn mưa, nghe mưa nhưng chưa bao giờ thấy “mưa nhòa từng giọt mưa”. Nỗi nhớ ở đây đã được Hà Quảng chồng lên, chất ngất yêu thương. Mưa đi xuyên qua thơ Hà Quảng từ phố thị đến những miền quê:

“Mưa về trên Đồng Cát
Thị trấn nhỏ bình yên…”            

(Chiều mưa Đồng Cát)


“Một chiều mưa bên kia cầu sông Vệ
 Anh lặng thầm theo ký ức thời gian...”
Mưa trong Mưa hoang đã kéo Hà Quảng đi về miền xa lắc, tận sâu trong miền ký ức:
“Em bỏ quên cơn mưa chiều năm ấy
Đường Sài Gòn ngập lối anh đi...”

(Bao điều muốn nói)

Để rồi Hà Quảng: “...Câu thơ không cánh mà vương
Để thương, anh nhớ con đường mưa xưa”

                (Mưa xưa)

Tôi không thích nhặt từng từ, ghép từng chữ của Hà Quảng để tìm cho mình một sự đồng cảm. Nhưng thật sự, Hà Quảng đã lôi mưa đi khắp cuộc hành trình từ tháng ba, tháng bảy đến tận cuối mùa đông:

“Mưa tháng bảy sao buồn rười rượi
Cầu Ô kia em có đi về…”

(Mưa tháng bảy)
và rồi
“giữa tháng mười rồi em
ngoài trời đang đổ cơn mưa”
(Giữa tháng mười)
Để rốt ráo lại thì “cơn mưa hoang rong chơi về phía biển” và
 “Cơn mưa hoang lặng im
 Em thấy mình đơn côi”

(Mưa hoang)

Tôi không là nhà phê bình lý luận văn chương, nên cảm nhận lan man từ những gì Mưa hoang mang lại nó không đầu, không cuối. Cái bất chợt mưa nắng của Hà Quảng là sự dồn nén ký ức, là sự bùng vỡ của nội tâm mà chẳng biết vô tình hay cố ý mà tác giả đã dắt mưa đi theo kiểu của mình. Sự phân tích kết cấu và ngôn từ thì dành cho các nhà chuyên nghiệp, tôi không dám lạm bàn.

 

LÊ NGHỊ

 


.